Tính tui hay suy nghĩ và nhận xét, cho nên khi sống trong một môi trường lạ càng làm tui phát huy "bản năng" nhận xét hơn. Sau gần năm tháng sống trong cộng đồng người Hàn, tính chính xác thì thời gian tiếp xúc giao tiếp với họ chiếm khoảng 30% tổng thời gian tui ở đây, nhưng cũng đủ để cảm nhận một chút về người Hàn.
Người Hàn cũng giống người Việt mình:
- Họ cũng "hiếu kỳ nhiều chuyện" , cũng giống ở Việt Nam, nếu giữa đường có tai nạn giao thông, sẽ có một đám đông vây quanh, bàn tán xầm xì. hehhe. Hoặc khi bạn là người mới chuyển nhà đến ở chung khu vực với họ, họ sẽ hỏi han bạn, thông báo cho người này người kia (là người quen của họ) về "ma mới" là bạn. Mà hình như vụ này tui thấy ở đâu cũng vậy hay sao áh. Coi film Desperate Housewivies thấy cũng có vụ này.
- Họ cũng "khách sáo" khi giao tiếp với người lạ, đặc biệt là người nước ngoài: Nếu bạn nói bạn là người Việt Nam, họ sẽ nói: "Oh, người Việt Nam rất tốt.". Và khi bạn đáp lễ: Người Hàn cũng tốt nữa. Họ: "Không đâu, người Hàn không tốt tí nào"
- Họ cũng thích nhậu: cuối tuần, ai không đi nhậu một tí thì xem như là người đó không có ngày cuối tuần (vì họ phải làm việc nốt những ngày đó, hay là "ai đó" bắt họ phải làm việc khác mà không được nhậu). Thức uống có cồn ở đây đa phần là Soju và bia. Hey, Soju uống ngon lắm đấy. Tui thấy nó giống nước dừa tươi có gas hơn là rượu.
Người Hàn khác người Việt mình:
- Họ năng động, làm việc chăm chỉ và tập trung cao độ. Đa số người Hàn có đức tính đáng quý này. Trong khi người Việt thì chỉ có một tỉ lệ nhỏ những con người như vậy. Thực ra, tui thấy người Việt mình không phải bẩm sinh đã không chăm chỉ và lơ là trong công việc, nhưng do làm việc trong cái cơ chế "Đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ" thì nó "bị" như thế.
- Họ thẳng thắn khi thể hiện cảm xúc, tình cảm thực tế của họ. Tại thời điểm nói chuyện với bạn, họ cảm thấy như thế nào thì sẽ biểu hiện hết ra như thế, không giấu giếm, không "chừa" lại tí gì. Cái này, bạn có thể xem film truyền hình Hàn để cảm nhận những đặc trưng không lẫn vào đâu của họ. Film "Hoa dã quỳ" nhái theo kiểu biểu hiện cảm xúc này nhưng xem ra rất ẹ. Có lẽ vì chúng ta là người Việt, không thể giống người Hàn, cho dù là diễn viên có cố gắng. Nhưng thiết nghĩ, những gì thuộc về đặc trưng thì đừng nên bắt chước nhau, mất cả hay.
- Họ chân thành trong việc buôn bán và đối với họ, khách hàng thực sự là thượng đế. Bạn đi mua gạo, thấy để giá 24.000w, nhưng nếu bạn tự xách túi gạo đó về, giá sẽ là 23K thôi. Người bán tự trả lại cho bạn tiền dư (chứ không âm thầm giếm luôn, tranh thủ kiếm lời. Họ có thể làm vậy lắm chứ, vì nếu họ không trả tiền dư, bạn cũng đâu biết). Họ có chiêu bán hàng thiệt ngộ, không hề nói trước, nhưng khi thanh toán bạn sẽ được giảm giá khoảng 4-5% gì đó. Thiệt sự là cảm thấy nhẹ nhõm khi trả tiền phải không? Còn hôm nọ tui đi mua nấm, cô bán nấm nhìn tụi tui trìu mến và nói tui "yê-bư-ta" (có nghĩa là dễ thương đó ), rồi "khuyến mãi" thêm vài cây nấm nữa. Thế là lần sau, tui lại đến mua, vậy mà lần nào cũng được khuyến mãi. (Cái này chắc do cô ấy "ái mộ" vẻ mặt của tui chăng. kakakka - lâu lâu tự khen một cái.)
Sự chân thành trong kinh doanh của người Hàn thực sự xuất phát từ cái tâm của họ. Tui nhận xét như vậy bởi vì tui đã gặp một sự cố vui vui khi đi ăn uống với mấy người bạn của chồng tui. Hôm đó, tụi tui được mời đi ăn ở một quán Hàn. Thường thì, có ăn thì phải có uống, thế là anh bạn kêu một chai rượu Soju và năm cái ly. Chú chủ quán đi ra, chỉ tui rồi nói gì đó với chị bạn đi cùng. Tui không biết, cứ nghĩ là họ thăm gì tui, vì hai đứa tui tới sau. Nói một hồi, chị bạn kêu tui, em có ID card không, đưa cho ông coi. Tui cũng lấy ra đưa, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung "lẽ nào nhìn mặt mình gian giống dân bất hợp pháp, phải kiểm tra ID chứ?". Coi xong, ông vẫn "cải nhau" với chị bạn, tui bắt đầu thấy áy náy, mới hỏi anh bạn là chuyện gì? Liệu tui có làm gì sai?. Anh ấy cười nói: " không sao, chủ quán nói là không bán rượu cho người dưới 18 tuổi. Nó nói Tiên dưới 18 tuổi". Ặc!!1 . Tui mắc cười quá, "ok, không bán thì thôi, cho em uống Cocacola cũng được, chị ơi. Không phải tranh luận nữa". Bó tay, coi ID rồi mà còn không chịu bán. Sợ mình xài giấy tờ giả hay sao??? Tại ông ấy không biết, ở nhà tui buồn buồn lấy chai Soju rủ chồng uống cho "tiêu cơm" mà ảnh đâu có uống, một mình tui 100% hoài àh. Có thể chủ quán sợ có "thanh tra" đột xuất sẽ bị phạt nặng, nhưng cũng có thể chủ quán thực sự muốn bảo đảm sức khỏe người vị thành niên. Nhưng dù sao, cách xử sự của chủ quán làm mình tuy ngạc nhiên, nhưng không khó chịu, dù không được uống Soju
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét