Thứ Ba, 21 tháng 10, 2008

Thiên tài...không huyền




Hồi nhỏ, khoảng học lớp một, hai gì đó, mình có đứa bạn hay chơi "nhà chòi" chung với nhau. Khi thì chơi trò dạy học, khi thì bán hàng,...nhưng trò mình thích nhất vẫn là: "tiệm cắt tóc" . Thông thường, hai đứa sẽ thay phiên nhau "đóng vai" trong trò chơi, nó làm cô giáo, thì mình là học trò, nó là người bán thì mình là người mua và ngược lại. Nhưng trò "tiệm cắt tóc" thì mình luôn là người cắt tóc, nó là khách hàng. Lý do của sự lựa chọn này rất trẻ con: nó thích được chảy tóc, còn mình thì ghét bị cắt tóc (vì mình hay bị Ba cắt tóc kiểu cowboy, xấu xí như con chí). Hôm đó, mình "lượm" cây kéo cắt tóc của ba mình (ba mới cắt tóc cho mình xong và quên cất ), rủ nó chơi trò chơi nhưng làm thiệt. Sau một vài lượt chảy tóc "dụ dỗ", mình cầm kéo và cắt - cắt - cắt - cắt...tới lúc không thể cắt được nữa thì thôi . Xong xuôi, nó đòi xem gương, mình không cho (vì sợ bị ..cắn) và đẩy nó về. Chiều, ba nó dắt nó qua nhà mình "nói chuyện" với ba mình. Còn mình thì trốn luôn trong bếp thầm khấn cho ba đừng đánh đòn . May mà ba không cho mình ăn roi mây, chỉ la mình vài câu, dặn là không được đụng tới cây kéo đó nữa.
Bây giờ, mình hai mươi bảy tuổi, rất tự tin cầm kéo cắt tóc cho chồng . Lúc đầu, chồng còn bắt mình phải để anh ngồi trước gương và anh "chỉ đạo", ảnh chỉ đâu mình "đánh" đó. Sau một lần thành công, thì anh đã hoàn toàn yên tâm để..ngồi ngủ cho mình cắt tóc, không còn căng thẳng nữa. hehhe...Nhất định phát huy tài năng, để mấy tiệm hớt tóc Thanh Nữ ế dài dài.







Không có nhận xét nào: