Dạo này, mình quen dần với cảm giác cái bụng to lớn của mình thỉnh thoảng lại rung rinh (cũng có khi rung rinh liên tục trong vòng 1 giờ). Nhóc của mình muốn nói chuyện với mình đấy, thế là lại xoa xoa, vỗ vỗ,... mở Vivaldi cho nhóc nghe. Càng nghe càng "quậy", ngọ nguậy, huých, thục, đá,..lung tung beng, khi nào mệt thì thôi. Thật là đáng yêu. Papa Gà mờ ngày nào cũng hỏi thăm con trai hết: con có quậy không? con quậy nhiều không? con càng quậy nhiều ba càng thích...
Cảm nhận được nhóc bé bỏng trong bụng ngày càng rõ ràng khiến mình nôn nao mong đến ngày gặp mặt con, ẳm con trên tay,...bản năng làm mẹ trổi dậy mạnh mẻ. Chợt nghĩ, hồi đó, mình cũng đã từng cuộn tròn trong bụng mẹ như thế, "quậy" mẹ như thế, thấy thương mẹ hơn. Giống như người ta vẫn hay nói "sinh con mới biết lòng cha mẹ"...
Vậy là tụi mình cũng sắp có con. Nhớ lại, mình đã lo lắng đến mức, ngày nào cũng nhắc Gà mờ sắp xếp khi nào về VN, hai đứa sẽ đi khám SKSS. Mặc cho những lời giải thích + trấn an + khuyên nhủ của anh. Giờ thì mình về VN rồi, không phải đi khám SKSS mà là mỗi tháng phải đi khám thai. Chợt thấy vui vì mình may mắn và hạnh phúc. Những điều ao ước bình dị của mình từ từ cũng sắp toại nguyện.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét